Thursday, December 3, 2009

Kẻ thích thổi tung cả thế giới

Đạo diễn Roland Emmerich trên trường quay phim 2012



Cách đây 6 tháng có một tuyên bố như sau: “Tôi sẽ làm một bộ phim cực kỳ ngoạn mục, ngoạn mục đến nỗi không ai có thể làm hơn được nữa trong thời gian dài sau đó”. Kẻ tuyên bố không hề mắc bệnh hoang tưởng, bởi ông đã chứng minh được bằng siêu phẩm
2012 của mình. Dĩ nhiên, ông chính là Roland Emmerich!

Khi bậc thầy ra tay


Quả không ngoa khi người ta gọi Roland Emmerich là “bậc thầy về phim thảm họa”. 2012 làm người xem mãn nhãn và có dịp du hành qua một loạt những xúc cảm khác nhau: hồi hộp, khoái chí, kinh ngạc, xúc động, sững sờ và run rẩy… Với bối cảnh thay đổi liên tục qua nhiều nước và vùng đất trên thế giới, 2012 chẳng khác gì một cuộc triển lãm thiên tai ở mức độ hoành tráng nhất, đáng sợ nhất, hết động đất, núi lửa, đến sóng thần, thiên thạch rơi…, cả thế giới như bị thổi tung dưới bàn tay tài ba của đạo diễn Roland Emmerich. Nhiều người xem xong 2012 đều đồng ý rằng, đây là tác phẩm tuyệt đỉnh về kỹ xảo cho đến thời điểm này. Trong cuộc gặp gỡ báo chí vào mùa hè qua – nơi ông đã đưa ra tuyên bố hùng hồn trên, vị đạo diễn 54 tuổi người Đức cũng đã chia sẻ: “Đây không phải là phim cuối cùng của tôi, nhưng sẽ là phim cuối cùng của tôi về thảm họa, chỉ bởi vì tôi không biết còn làm được gì hơn nữa đối với dòng phim này. 2012 là “đứa con” mà tôi thật sự tự hào”.


“Chuyên gia hủy diệt” số một của thế giới đã mang về cho các phòng vé lượng doanh thu khổng lồ. Chỉ trong tuần đầu công chiếu tại Mỹ, bộ phim đã leo thẳng lên hạng nhất và thu về hơn 65 triệu USD. Tính đến 24.11, doanh thu của 2012 trên toàn thế giới sau 12 ngày công chiếu là hơn 461 triệu USD, trong khi kinh phí sản xuất là 200 triệu USD. Còn tại Việt Nam, chỉ trong 3 ngày đầu khởi chiếu, 2012 đã thu hút hơn 70.000 lượt người đến rạp, phá vỡ mọi kỷ lục trước đây của các phim Hollywood phát hành ở đây.



Hứa không “thổi tung” Shakespeare!


Là một đạo diễn, biên kịch kiêm nhà sản xuất nổi tiếng với dòng phim hành động và thiên tai qua các phim như Independence Day, Godzzila, The Day After Tomorrow, 10.000 BC…, Roland Emmerich được coi là một trong những đạo diễn châu Âu thành công nhất tại Mỹ. Tổng doanh thu các phim của ông trên toàn thế giới hơn 2,7 tỷ USD, cao hơn bất kỳ một đạo diễn châu Âu nào. Roland cũng được xếp vị trí thứ 14 trong danh sách những đạo diễn tạo ra doanh thu cao nhất mọi thời đại ở Mỹ.


Khi còn trẻ, chàng trai Roland – quê ở Stuttgart (Đức) – từng đi khám phá khắp châu Âu và Bắc Mỹ. Năm 1977, Roland ghi danh vào trường Đại học Truyền hình và Điện Ảnh Munich với ý định trở thành một nhà thiết kế sản xuất. Tuy nhiên sau khi xem Star Wars, Roland quyết định đăng ký tham gia chương trình đào tạo đạo diễn của trường. Năm 1981, bị bắt buộc phải làm một phim ngắn để tốt nghiệp, Roland thử sức với bộ phim đầu tay do chính ông viết kịch bản và thực hiện - The Noah’s Ark Principle. Ngoài sức tưởng tượng của mọi người, bộ phim được chọn chiếu khai mạc LHP Berlin 1984 và được bán cho hơn 20 nước khác, đánh dấu thành công lớn trong bước đầu sự nghiệp điện ảnh của Roland Emmerich.


Ngày nay, Roland có nhà ở Los Angeles, Manhattan, LondonStuttgart. Ông thích trang trí nhà cửa theo phong cách rất lạ lùng với những bức tranh tường ấn tượng, chân dung những kẻ độc tài, những di vật còn sót lại từ thời Thế chiến II và các vật lưu niệm đánh dấu những sự kiện đáng ghi nhớ của Hollywood. Giải thích cho sự hiện diện của những bộ sưu tập kỳ lạ trong nhà mình, vị đạo diễn công khai đồng tính này cho biết chúng không đại diện cho bất kỳ tín ngưỡng nào, đơn giản là sự ưa thích về các tác phẩm nghệ thuật pha chính trị của ông mà thôi.

Thỉnh thoảng Roland Emmerich cảm thấy ghét làm việc trong ngành công nghiệp phim ảnh, nơi ông mô tả là đôi khi lạnh lùng và tàn nhẫn không chịu được. Chỉ vì nạn phân biệt chủng tộc, Will Smith từng bị cực lực phản đối khi được Roland mời đóng vai chính trong phim Independence Day. Chưa hết, việc ông cho một đôi khác màu da, chủng tộc yêu nhau trong phim The Day After Tomorrow cũng gây không ít khó khăn cho Roland.


Vị đạo diễn từng từ chối mời mời làm phim Die Another Day (2002) này là một người rất quan tâm đến cộng đồng và xã hội. Sau khi hoàn thành The Day After Tomorrow, ông luôn cố gắng kêu gọi dư luận chú ý đến vấn đề trái đất nóng dần. Năm 2006, ông tặng cho một dự án phát triển, bảo vệ dòng phim đồng tính số tiền 150.000 USD. Cùng với nhiều nghệ sĩ khác, Roland quyên góp tiền để gây quỹ bảo vệ quyền lợi của phụ nữ ở những nước đang phát triển. Là người hút 4 gói thuốc lá 1 ngày, Roland thường đưa vào phim của ông những nhân vật luôn cố gắng cai thuốc hoặc đưa ra những cảnh báo ngầm về sự nguy hại của thuốc lá đối với sức khỏe.


Kế hoạch tiếp theo của bậc thầy phim thảm họa, theo như tiết lộ của chính ông, là một phim về… Shakespeare có tên gọi Anonymous. Roland hài hước hứa với mọi người rằng, đại văn hào chắc chắn sẽ không bị thổi tung, “Đó chỉ là câu chuyện kể về việc William Shakespeare đã làm nên những vở kịch như thế nào. Và tôi đang trong quá trình chọn diễn viên”. Cùng lúc, dự án Independence Day 2
cũng được úp mở, và khán giả khắp nơi vẫn mong chờ cả hai để xem Roland Emmerich liệu sẽ làm gì với Shakespeare và thế giới này.


PHƯƠNG AN
(
Thanh Niên Tuần San số 188, 2.12.2009)

Monday, November 2, 2009

Những cô gái Việt múa điệu Trung Đông

Phương Liên (Photo by Hai Tequila1122)

Một ngày đầu tháng 7, tôi nhận được tin nhắn bất ngờ từ cô bạn quen trên blog: “Em vào Sài Gòn biểu diễn belly dance. Chị đi xem nhé”. Cô gái ấy là Phương Liên, giờ hành chính làm việc tại một công ty dầu khí của Hàn Quốc, ngoài giờ hành chính bạn có thể dễ dàng gặp cô tại lớp học hay sàn tập belly dance ở Hà Nội. Phương Liên cũng là 1 trong 6 thành viên của nhóm Bastet Douat, nhóm múa bụng đầu tiên và duy nhất tại Việt Nam cho đến thời điểm này.

Vào TP.HCM, Bastet Douat biểu diễn đêm đầu tiên tại bar Lebanese, một quán bar với cổng chào mái vòm, những hình họa bí ẩn trên tường và một không gian đầy hơi thở Trung Đông. Khách nước ngoài chiếm phần lớn, ngồi khép trong một phạm vi hạn chế nhất để nhường chỗ cho vũ công chuẩn bị sải những bước chân và những chuyển động cơ thể phóng khoáng nhất. Bốn cô gái chia làm hai cặp, trong trang phục hở bụng (tất nhiên), áo nịt ngực đính cườm, váy cạp trễ đeo quanh hông những chuỗi dây gắn chuông nhỏ, chân trần, bước ra trong ánh mắt ít nhiều tò mò. Những cô gái Việt Nam sẽ múa bụng ra sao?



BELLY DANCE CHO MỌI NGƯỜI

(Photo by NaSon)


Belly dance, được gọi một cách bình dân là múa bụng, là điệu nhảy phát triển từ Trung Đông. Ở Palestine và Iraq, belly dance do những người thuộc đủ mọi lứa tuổi, không phân biệt giới tính, biểu diễn trong các lễ hội, đám cưới, tiệc tùng. Ngày nay, những lớp học nhảy kiểu Trung Đông xuất hiện ở khắp mọi nơi trên thế giới. Hầu hết những kỹ thuật căn bản của điệu nhảy này là chuyển động xoay tròn của các phần trên cơ thể, khi thì độc lập khi lại kết hợp một cách mềm dẻo và uyển chuyển. Đỉnh cao của sự điêu luyện trong belly dance là khi người vũ công làm động tác rung cơ thể, hoặc vận động mạnh ở phần vai hay hông, làm dập duềnh và lượn sóng phần cơ ở bụng. Sự vận động bắt nguồn từ chân, rồi lan tỏa khắp cơ thể, tâm điểm của múa bụng chính là nằm ở phần khung xương chậu và hông. Vũ công chuyên nghiệp là người có thể ứng tác những chuyển động cơ thể lấy cảm hứng ngay trên nền nhạc và bộc lộ được cảm xúc của mình trên những chuyển động đó, ngay cả khi đó chỉ là những chuyển động đơn giản nhất.

Trang phục của một vũ công belly dance thường bao gồm một chiếc áo ngực đính hạt hoặc tiền kim loại, một dây lưng đeo ở hông cũng đính hạt hoặc tiền kim loại, và phần dưới có thể là quần hoặc váy. Đôi khi và ở một số nơi trên thế giới, các vũ công sẽ dùng thêm một số đạo cụ khác như mạng che mặt, kiếm, gậy, chuông... để làm tăng tính thu hút của điệu nhảy vốn rất quyến rũ này.

TIẾP CẬN BASTET DOUAT

Những cô gái của Bastet Douat tối nay không che mạng hay cầm kiếm, nhưng sức hút tỏa ra từ hình thể và chuyển động của các cô là điều không thể không kể đến. Bốn cô gái thuộc thế hệ 8X, gương mặt xinh tươi, vóc dáng chuẩn cùng phần bụng phẳng có thể làm dấy lên một chút ghen tỵ và so sánh ở bất kỳ khán giả nữ nào có mặt. Nhưng đáng nói hơn cả là phong thái tự tin, uyển chuyển trong từng chuyển động, từng nét mặt, từng cái phẩy tay, lắc hông của những cô gái còn rất trẻ và “thâm niên” với belly dance chỉ mới nửa năm.

Bastet Douat có 6 thành viên cùng cô giáo Ara Hwang người Hàn Quốc. Hai thành viên không theo nhóm vào Sài Gòn biểu diễn do không thu xếp được công việc. Các thành viên hầu hết đều đang làm việc tại các công ty kinh doanh, một bạn đang chuẩn bị mở cửa hàng thời trang riêng và một bạn đang công tác tại Báo Tuổi Trẻ. Sau giờ làm, các thành viên lại đến phòng tập để chuẩn bị cho những bài biểu diễn mới, thường là 3 buổi một tuần. Bên cạnh đó, 6 cô gái sẽ thay phiên nhau đứng các lớp cấp độ căn bản và trung bình giúp cô giáo Ara Hwang. Rất bận bịu vì phải dành phần lớn thời gian còn lại trong ngày cho belly dance, các thành viên của nhóm tự nhận: “Thời gian bọn em gặp nhau và nhìn cô giáo tập trong một ngày còn nhiều hơn thời gian gặp người yêu”.

CÔ GIÁO ARA HWANG

(Photo by NaSon)


Bastet là tên một nữ thần Ai Cập nổi tiếng, nữ thần của sắc đẹp, của quyền lực, người tạo ra âm nhạc và các điệu nhảy, còn duoat nghĩa là sự quyến rũ. Không chỉ là người lập nhóm với cái tên Bastet Douat, định hình phong cách biểu diễn, tổ chức bài vở cho nhóm, Ara còn là người có công gầy dựng cộng đồng múa bụng tại nước ta. Khi đang làm việc tại Phillippines cùng với Anton, một vũ sư người Pháp, Ara nhận được email mời sang thăm Việt Nam của nghệ sĩ Phan Ý Ly do Ly biết Ara và Anton rất nổi tiếng trong làng salsa thế giới. Vậy là với kế hoạch sang Lào, Ara và Anton đã đặt chân đến Việt Nam vào tháng 10.2006 với mục đích ban đầu là phát triển salsa. Hai tháng sau, cô chính thức mở lớp dạy belly dance và thu hút rất đông thành viên của cộng đồng salsa tại Hà Nội. Bộ mặt giới khiêu vũ của Hà Nội đã thay đổi hẳn kể từ khi Ara và Anton xuất hiện. Họ được tiếp thu một đẳng cấp mới, chuyên nghiệp hơn, kỹ thuật hơn - nhảy không phải chỉ để “enjoy”.

Theo Ara, hầu hết con gái Việt Nam đều nhảy một cách khép kín, nhảy mà không bộc lộ được bản thân và cảm xúc của mình. Trong khi đó, học belly dance là học cách biểu lộ cảm xúc thông qua chuyển động cơ thể. Vì vậy, sau 2 tháng đứng lớp, Ara đã lập nhóm biểu diễn belly dance với mong muốn thay đổi quan niệm cũng như nhầm lẫn của nhiều người chưa hiểu rõ về belly dance và giúp họ có cái nhìn cởi mở hơn về điệu nhảy quyến rũ này. Bên cạnh đó, khi tuyển chọn thành viên cho Bastet Douat, Ara đều chọn những người không xuất thân từ chuyên nghiệp để mọi người thấy rằng bất kỳ ai cũng có thể nhảy belly dance. Thời gian đầu, lớp học của Ara chỉ thu hút vài người đến tập, nhưng đến nay đã có khoảng 100 học viên cho 3 lớp và con số này mỗi ngày lại tăng thêm, nhất là sau các buổi biểu diễn của Bastet Douat. Học viên của Ara không phân biệt tuổi tác, thể hình, vị trí xã hội, cánh báo chí có, truyền hình có, vũ sư các điệu nhảy khác cũng có, sinh viên hay người đã đi làm, độc thân hay đã có gia đình đều cùng lắc hông và múa bụng như nhau.

CHỈ LÀ TRÀO LƯU?

(Photo by NaSon)

Ara khẳng định, sự hấp dẫn của belly dance tại Việt Nam thời điểm này không phải là một trào lưu, bởi những gì belly dance mang lại không đơn thuần có tính giải trí. Đó còn là bộ môn đem lại sức khỏe tốt, sự uyển chuyển linh hoạt của các bộ phận và các vùng cơ trên cơ thể. Với các cô gái trẻ, những động tác của múa bụng làm giãn cơ ở bụng và hông; với những phụ nữ đang mang thai, nếu tập bài nhẹ và đúng cách, có giáo viên hướng dẫn, belly dance giúp họ có thể sinh nở dễ dàng hơn về sau. Ngay cả những bạn gái có chiều cao thường có xu hướng hay khòm lưng, thì khi tập belly dance, họ trước hết là tập cho mình việc phải đứng thẳng lưng thẳng vai. Một cô gái có vòng 2 không đẹp, sau 2 tháng tập có thể yên tâm diện quần cạp trễ hoặc những bộ đầm lụa ôm eo. Bên cạnh đó, belly dance giúp bạn gái hiểu rõ cơ thể mình, khiến họ tự tin và biết cách thể hiện vẻ đẹp của mình. Mà một người phụ nữ khi có sự tự tin thì bản thân họ đã có sức quyến rũ rồi!

PHƯƠNG AN
(Thanh Niên Tuần San ngày 13.7.2007)



Monday, September 7, 2009

Bất ngờ với cả thắng và bại !

Photo: Global Beauties


Người châu Á nói chung và người hâm mộ tại Việt Nam nói riêng hẳn đã không tránh khỏi thất vọng và bất ngờ khi không một cô gái da vàng nào lọt được vào top 15 người đẹp nhất đêm chung kết Hoa hậu Hoàn Vũ diễn ra vào tối 23.8 tại Bahamas.


Trong số 15 người đẹp nhất ấy, châu Âu chiếm 9 suất, châu Mỹ 4 suất, châu Phi và châu Uác mỗi châu chia đều 1 suất hiếm hoi. Những người đẹp châu Á được chú ý ngay từ những ngày đầu của cuộc thi như Nhật Bản, Indonesia, Thái Lan hay hoa hậu Philippines luôn có mặt trong top 15 theo dự đoán của các chuyên gia cũng đành sớm lùi ra phía sau để nhường sân chơi cho những người bạn đến từ châu Âu, châu Mỹ. Lịch sử mà Riyo Mori của Nhật đã lập được chẳng những không tái diễn mà còn trở nên đầy hụt hẫng vào giờ phút top 15 Miss Universe 2009 được công bố.

Rốt cuộc, 2 giải phụ của cuộc thi được trao cho Trung Quốc với giải “Người đẹp thân thiện” và Thái Lan giải “Người đẹp ăn ảnh” như một sự an ủi và khích lệ lớn lao nhất có thể dành cho các cô gái đến từ châu Á. Đại diện của Việt Nam dù đã cố gắng nổi bật trong suốt các hoạt động còn lại của cuộc thi, dù đã được giới phê bình chú ý và đưa vào danh sách dự đoán cuối cùng, cũng bẽ bàng ra về trắng tay. Nhưng đừng phủ nhận những gì Võ Hoàng Yến đã làm được, vì đây là lần đầu tiên thí sinh của Việt Nam được các trang web về hoa hậu chú ý nhiều như thế. Họ đưa ra những bình luận, đánh giá cũng như dự đoán khá sôi nổi dành cho cô. Đặc biệt hơn, missosology.org – trang thông tin và bình luận về các cuộc thi hoa hậu tầm cỡ thế giới – đã bình chọn Hoàng Yến là 1 trong 5 nữ hoàng catwalk của cuộc thi lần này và còn nhận định: “Lẽ ra Yến phải làm việc ở kinh đô thời trang Milan mới đúng!”.

Với phần trả lời ứng xử khá đồng đều, không ai nổi bật hơn ai và cả 5 nhan sắc đều rạng rỡ, thuyết phục, việc lựa chọn Venezuela cho danh hiệu Hoa hậu Hoàn vũ 2009 gây không ít bất ngờ, đặc biệt khi ở 2 vòng thi trang phục dạ hội và áo tắm trước đó, người đẹp này còn thấp điểm hơn cả các đại diện đến từ Uác, Kosovo và Cộng hòa Dominican.

Ngôi vị cao nhất lần thứ 2 liên tiếp được trao cho Venezuela – cường quốc hoa hậu với 6 lần đoạt danh hiệu này trong lịch sử 57 năm của Miss Universe. Dayana Mendoza người Venezuela đăng quang tại Nha Trang năm ngoái chuyển ngôi cho Stefania Fernandez Krubij, sinh năm 1990, cao 1m78. Hai cô gái đồng hương ôm nhau nhảy cẫng đến đánh rớt cả vương miện. Hình ảnh đó làm nhiều người trên thế giới thật sự xúc động và thèm muốn – đến bao giờ đất nước chúng tôi có được niềm vinh dự này!


* Top 15: Puerto Rico, Iceland, Albania, CH Czech, Bỉ, CH Dominican, Thụy Điển, Kosovo, Úc, Pháp, Thụy Sỹ, Nam Phi, Mỹ, Croatia, Venezuela.
* Top 10: Puerto Rico, CH Dominican, Kosovo, CH Czech, Úc, Pháp, Thụy Sỹ, Nam Phi, Mỹ, Venezuela.
* Top 5: CH Dominican, Úc, Puerto Rico, Venezuela, Kosovo.
* Người đẹp thân thiện: Trung Quốc
* Người đẹp ăn ảnh: Thái Lan
* Á hậu 4: Puerto Rico
* Á hậu 3: Úc
* Á hậu 2: Kosovo
* Á hậu 1: CH Dominican
* Hoa hậu Hoàn vũ: Venezuela

PHƯƠNG AN
(Thanh Niên Tuần San số 174, ngày 28.8.2009)

Tuesday, August 25, 2009

Chuyện một người điên rất vui


Ai đó bảo Lý điên, cô bé cười đáp trả: “Em có thể chưa tỉnh chứ em không điên”. Ai đó bảo Lý già, cô bé trợn mắt phồng mang: “Em 21 tuổi, làm sao mà già!”.

Bài hát Lý viết, đọc lời thôi đã thấy… nặng nhọc vì cái vẻ già cỗi bao trùm những ý từ, nào là “mệnh bạc”, “kiếp người”, nào là “khát khao” với “cuồng si”. Nhưng, cứ lắng tai nghe Lý hát lại thấy nhẹ nhõm, giọng hát trong trẻo trên những phím guitar thô mộc, gương mặt xinh xẻo say sưa trong không gian riêng mình, đôi môi phụng phịu và mái tóc xoăn tít đầy trẻ thơ.

Một con đường dài

Lê Cát Trọng Lý không phải là một cái tên xa lạ trong dòng chảy underground tại TP.HCM, nơi những người hát chưa vội bước lên sân khấu chuyên nghiệp, âm thầm phiêu du trong cuộc chơi nghệ thuật của họ, biểu diễn trong những phạm vi nhỏ và chỉ cần quen thuộc với một lượng khán giả nhất định. 21 tuổi với sở hữu hiện có là 20 ca khúc tự sáng tác, trong đó Lý tự chê 2 bài, chỉ dám hát cho mình nghe, một bài rất buồn có tên Nhắm mắt viết cho người bạn mất năm 16 tuổi, một bài nhí nhảnh về mùa xuân viết cách đây 1 năm. Nhắc đến Lý, cô bé ngồi ôm đàn hát không micro ở quán Nếp, người ta sẽ nhớ đến những Hương lạc, Chênh vênh, Thương, Cười Adam, Nghe tôi kể này… do Lý sáng tác, hay Cơn bão nghiêng đêm, Đếm lá ngoài sân (của Thanh Tùng).

Tự giới thiệu về mình: sức khỏe không tốt do bị viêm xoang, xử lý bài không giỏi, hát còn phô và đang cố gắng hoàn thiện mỗi ngày, Lý cũng nói luôn “Em không phải người chuyên viết nhạc hay chuyên hát”. Lý được bố cho đi học violon từ năm 17 tuổi, nhưng trước đó đã lén gia đình tự đi học guitar năm 13 tuổi. Nhiều người hay nói với cô bé, học nhạc cổ điển mà trễ như vậy thì phí lắm, Lý đồng ý nhưng vẫn nghĩ đó chỉ là một quan niệm, còn lại sẽ phụ thuộc vào chính mình. Còn về thanh nhạc, Lý chỉ mới học khi đặt chân vào TP.HCM, sau khi quyết định từ bỏ khoa tiếng Nga ĐH Đà Nẵng, để tiếp đó trở thành sinh viên khoa Viola của Nhạc viện.

Sau khi đoạt giải 3 cuộc thi Hát cho niềm đam mê do Báo Tuổi Trẻ và Nokia tổ chức (2008), Lý được nhiều người yêu thích hy vọng cô sẽ bước ra ánh sáng nhiều hơn . Thế nhưng cô bé vẫn bình thản trước những sự lựa chọn và những lời đề nghị dành cho mình. Có đề nghị làm album cho Lý, có gợi ý cũng như lời mời tham gia các cuộc thi hát trên truyền hình hiện nay, với Lý đề nghị nào cũng tốt, đúng sai rất khó nói mà phải cân nhắc là điều đó có phù hợp hay không. Với Vietnam Idol, nếu lọt vào top 10 và xuất hiện trên truyền hình mỗi tuần thì sẽ là cơ hội rất lớn để trở nên quen thuộc với đa số khán giả, nhưng hình ảnh một ca sĩ đa dạng, hát được nhiều thể loại và biết nhảy múa lại không phải là điều Lý hướng tới và nghĩ mình có khả năng làm được. Một con đường đang còn rất dài phía trước, mà đầu tiên, điều cô bé muốn là hát tốt nhạc của mình.

Tiếp đó sẽ là một album, đã được chuẩn bị ngay từ bây giờ, thời điểm ra mắt có thể là 1 hay 2 năm nữa, còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố chứ không chỉ ở bản thân cô. Bởi Lý không có hậu thuẫn về kinh tế, cô chỉ có sự hỗ trợ từ những người bạn. Một người bạn cho cô mượn studio vào những giờ trống để tập bài và ghi âm. Một người khác giúp đệm guitar. Và một nhóm 4 người bạn khác đang cùng cô hoàn thành từng mục tiêu trên con đường ấy.

Khác với vẻ ngoài có phần bất cần và bốc đồng – điểm thường thấy ở những nghệ sĩ “underground” trẻ, Lý thể hiện một sự chín chắn và cẩn trọng hơn tưởng tượng của người viết. Cô bé suy nghĩ khá lâu trước khi nói, tay không vung vẩy, người không lắc lư, có lúc bối rối: “Em không biết diễn đạt thế nào”. Lý – 21 tuổi – nhưng lại nghĩ, thành công của một người trẻ cần được đặt trên một tập thể vì nếu chiến thắng thì cũng không dễ dẫn mình đến tự phụ, bởi họ biết họ không làm một mình mà còn có cả một tập thể đứng bên cạnh. Nhóm của Lý gồm 4 người bạn, mỗi người một ngành nghề và hỗ trợ Lý từng công việc khác nhau. Lý bảo: “Các bạn giúp em trên nền tảng là những ước mơ và bản thân em. Họ dung hòa cái em muốn và cái họ muốn cho em. Suy nghĩ của riêng em, có thể sẽ còn trẻ con và còn bốc đồng”.

“Thèm làm người điên”

Lý bộc bạch những gì cô từng gọi là mơ ước từ thuở bé thì giờ đây đều có cả: những người bạn luôn bên cạnh, gia đình ủng hộ, được làm và làm được những gì mình thích, yêu đời và cảm thấy hạnh phúc. Cho hiện tại, Lý có 2 ước mơ: thực hiện những cuộc viễn du, mà cụ thể là chuyến đi Tây Tạng vào tháng 5 năm sau. Chỉ ít năm trước, khi nghĩ về những chuyến đi, cô bé vận vào đó rất nhiều lý tưởng. Còn bây giờ, Lý đã có những xác định thực tiễn hơn: tài chính để đi và để mua sản vật, kiến thức để hiểu nơi mình đến, và thẩm mỹ để thưởng thức.

Ước mơ thứ hai là một trong những điều khiến Lý thấy khó tỏ bày. Một ngôi trường, một trung tâm hay một nơi đại loại để tư vấn về âm nhạc, để giúp những người yêu thích có cơ hội đến với âm nhạc. Lý không muốn gọi tên nó cụ thể là gì vì sợ bị cho là đao to búa lớn. Cô bé chỉ nghĩ, đừng bao giờ cho rằng quá muộn để làm điều bạn muốn, đừng đóng lựa chọn của mình bằng những rào cản, quan niệm cho rằng mình quá tuổi để tiếp cận âm nhạc/nhạc cụ. Nơi mà cô muốn xây dựng, sẽ như là một trạm dừng chân để mọi người bước vào, trở ra và tự tin đi tiếp cùng hành trang âm nhạc mà họ muốn.

Trong bài hát thứ hai mà Lý sáng tác – Nghe tôi kể này, có đoạn: “Và xin hãy đến đây tôi kể cho nghe / câu chuyện về một người điên rất vui / cô yêu từng hàng cây, trò chuyện cùng hòn đá / cô mong làm mây bay hóa kiếp thành cơn gió / cô yêu vạn người dưng, yêu thêm ngàn người điên / yêu tuổi trẻ bỏ hoang, cùng kiếp sống ơ hờ / …tôi thèm làm người điên”. Quan niệm về điên của Lý khiến người viết có phần bất ngờ, bởi người điên của em không phải những thể hiện cá tính để được xung quanh cho là khác người, người điên của Lý là người chan chứa yêu thương, yêu mọi điều đang tồn tại trong cuộc sống chứ không yêu mộng mị, theo cách người ta hay gọi một kẻ cứ xả thân ra yêu - “yêu như điên”.

PHƯƠNG AN
(Thanh Niên Tuần san số 136, ngày 28.11.2008)

Người cầm kim để “vẽ”



Nếu cầm kim chỉ để xăm, có lẽ Nguyễn Đăng Thiên - với tên gọi quen thuộc trong nghề là Thiên Tattoo - đã không mất nhiều thời gian như vậy.

10 năm gầy dựng

Xuất phát từ niềm đam mê với thể loại nhạc rock, Nguyễn Đăng Thiên nhanh chóng bị thu hút bởi những hình xăm trên cơ thể rocker nước ngoài. 16 tuổi, anh bắt đầu tìm hiểu cái thế giới vừa mới mẻ vừa gần gụi ấy. Mới mẻ vì ở vào giai đoạn đó, nhắc đến xăm mình, người ta chỉ nghĩ đến những tay giang hồ thứ thiệt. Còn gần gũi là bởi, với những tín đồ rock như Thiên, hình xăm là một phần đã thuộc về thế giới ấy.

Khi bắt tay thực hiện những hình xăm đầu tiên, Thiên còn nhớ, ngày ấy anh chưa có tiền mua máy xăm, mực xăm, phải tự làm bằng motor đồ chơi, mực tàu và “tác phẩm” đầu tiên trên da người bạn tự nguyện cho anh “thí nghiệm” là “xấu không thể tả”. Từ Nha Trang vào TP.HCM lập nghiệp năm 2001, anh cứ mày mò làm hình xăm ngoài giờ, nghiên cứu học hỏi qua băng đĩa, truyền hình, Internet, sách báo; mặt khác, vẫn duy trì công việc chính của mình là nhân viên kinh doanh. Hễ có bạn đi nước ngoài, anh lại nhờ mua thiết bị mới để cập nhật. Sản phẩm mỗi ngày một nhiều, đường kim mỗi ngày một chắc, có một tiệm xăm nhỏ của riêng mình ở Q.Phú Nhuận, nhưng Thiên Tattoo chưa bao giờ cảm thấy ổn, và đủ.

Năm 2004, anh Thiên quyết định nghỉ việc, dành toàn bộ thời gian và tâm huyết cho nghệ thuật tattoo. Không có được sự ủng hộ của gia đình, nhưng 27 tuổi có lẽ là thời điểm chín muồi để thực hiện trọn vẹn những gì mình muốn. Anh quyết định sang Thái Lan ở 10 ngày, mỗi ngày khám phá vài cửa hàng xăm mình khác nhau, làm quen với các nghệ nhân Thái và học từ họ những kỹ thuật mới, công nghệ mới, đặc biệt là kỹ thuật sử dụng kim.

Về nước, Thiên càng ý thức hơn về cái nghề của mình - một thứ công việc còn mang vác quá nhiều định kiến xã hội, một loại nghề mà ranh giới giữa nghệ thuật và phản cảm là quá mong manh. Có lúc khi trong tay anh là những tập catalogue về những trào lưu tattoo của thế giới, xem những hình xăm 3D hoàn hảo mà nghệ nhân nước ngoài thực hiện, anh nhụt chí đến muốn bỏ nghề. “Bao lâu nữa mình mới có thể làm được điều này?” là câu hỏi luôn khiến anh trăn trở. Được sự an ủi ủng hộ của bạn bè, Thiên Tattoo lại lao vào tìm tư liệu, lại mày mò, lại bỏ thêm thời gian để đúc kết và làm đi làm lại cho đến khi những tác phẩm mới thực sự hoàn chỉnh dưới mũi kim.

Tháng 6.2008, Thiên Tattoo chính thức mở Công ty Sài Gòn Triếp với thương hiệu Saigon Ink nhằm khẳng định và phát triển hướng đi chuyên nghiệp của mình cùng 2 tiêu chí được đề cao là mỹ thuật và vệ sinh; bên cạnh đó, mỗi nhân viên thực hiện hình xăm phải là một artist chứ không là thợ xăm, và cái mang đến cho khách hàng phải là tác phẩm, chứ không là sản phẩm. Ở Saigon Ink của Thiên hiện tại, ngoài 3 artist đã tốt nghiệp ĐH Mỹ thuật Công nghiệp, còn có 2 nhân viên có trách nhiệm tư vấn kỹ càng đối với những người xăm lần đầu, bởi anh không muốn hình xăm sẽ gánh chịu hậu quả cho những giây phút bốc đồng hay những cá tính nông nổi. Mỗi khách hàng đều được nhắc nhở phải suy nghĩ cẩn trọng trước khi thực hiện. Ngoài ra, Thiên Tattoo cũng quy định không làm hình xăm cho người dưới 18 tuổi trừ khi họ có phụ huynh đi theo.

Mỗi hình xăm là một bức tranh!

Theo một tài liệu mà anh Thiên đọc được, người Việt Nam có hình xăm trên cơ thể sớm nhất trong khu vực. Thế nhưng hiện nay, trong khi Thái Lan có hơn 3.000 tiệm xăm được cấp phép hành nghề, kỹ thuật và sức sáng tạo của họ phát triển đến mức nhiều ngôi sao thế giới đến đây để thực hiện hình xăm thì ở nước ta, xăm mình vẫn là một khái niệm còn nhạy cảm. Nhiều người vẫn suy nghĩ “không phải ai xăm mình cũng xấu, nhưng những người xấu đều có hình xăm” mà quên rằng hình xăm không phải là thước đo đánh giá một con người. Xăm mình (tattoo) là một loại hình nghệ thuật trên da, đã có và được công nhận từ rất lâu đời trên thế giới, trong đó mỗi hình xăm sẽ nói lên những lưu giữ hay thông điệp có ý nghĩa tốt đẹp và giá trị riêng đối với bản thân người đó.

Chính vì vậy, những gì Thiên Tattoo làm hiện giờ, ngoài phát triển một dịch vụ xăm mình chuyên nghiệp và xây dựng một ngành nghề thực thụ tại Việt Nam, còn là nỗ lực để xóa dần những định kiến trong xã hội. Anh nói: “Tattoo là môn nghệ thuật không dành cho tất cả. Chúng tôi không cổ súy nhưng muốn được nhìn nhận một cách đúng đắn. Hình xăm có giá trị tinh thần và tín ngưỡng nhiều hơn bề mặt mà chúng ta vẫn quen nhìn”.

Bên cạnh đó, tạo nên nét văn hóa xăm riêng biệt là mục tiêu dài lâu của Thiên Tattoo cùng Saigon Ink của anh. Những họa tiết mang dấu ấn đặc trưng của dân tộc như họa tiết trống đồng, cây tre, hoa sen… đã bắt đầu được khai thác trên những tác phẩm mà anh thực hiện cho khách, chủ yếu là khách nước ngoài, với mong muốn mỗi hình xăm sẽ là một bức tranh di động, khi chu du theo từng bước chân của người sở hữu nó, sẽ được tự tin để giới thiệu: nó có xuất xứ từ Việt Nam!

Một tác phẩm của Thiên Tattoo

Box:
Tattoo Artist Nguyễn Đăng Thiên sinh năm 1978 tại Nha Trang.
Tốt nghiệp Cao đẳng Mỹ thuật năm 1999.
Thành lập Saigon Ink vào tháng 6.2008 tại 608 Điện Biên Phủ, P.11, Q.10, TP.HCM, thực hiện các loại hình nghệ thuật trên da, hóa trang, vẽ và đào tạo Tattoo Artist chuyên nghiệp.
Tháng 1.2009, Thiên Tattoo tham gia Triển lãm về Nghệ thuật Tattoo được tổ chức tại Singapore.
Tháng 5.2009, Thiên Tattoo sang Hà Lan để bổ túc nghề nghiệp.

PHƯƠNG AN

(Thanh Niên Tuần San số 138, ngày 10.12.2008)

Đám cưới thiếu hoa hồng!



Súng ngắn đã thắng trong cuộc chiến với hoa hồng tại lễ cưới lần thứ hai của siêu mẫu Gisele Bušndchen và tiền vệ Tom Brady.

Sau lễ cưới bí mật tại Los Angeles (Mỹ) hồi cuối tháng 2, hôm 5.4 siêu mẫu người Brazil Gisele Bušndchen và chàng cầu thủ bóng đá người Mỹ 31 tuổi lại tiếp tục âm thầm, lặng lẽ tổ chức đám cưới lần nữa ở Costa Rica với sự hiện diện của khoảng 25 khách mời và một nhân vật đặc biệt – cậu con trai 2 tuổi của Tom Brady. Cô dâu dĩ nhiên là đẹp (khỏi phải bàn) với áo cưới của nhà thiết kế John Galliano và cành phong lan trắng duyên dáng trên tay. Chú rể trong bộ vest xám lịch lãm, đứng trò chuyện với khách mời trong nét mặt rạng ngời. Cả hai bước vào bàn làm lễ trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp và không khí thân mật, ấm cúng chan hòa trong tòa biệt thự của Gisele ở Mal Pais (Costa Rica).

Tuy nhiên, một điều không hay ho lắm đã diễn ra. Một cuộc nổ súng hoàn toàn bất ngờ và nằm ngoài tầm kiểm soát của hai nhân vật chính. Kế hoạch bảo vệ và độc quyền hình ảnh về lễ cưới bất thành. Hai phóng viên ảnh bị vệ sĩ của Gisele Bušndchen bắn khi thất bại trong việc giành lại những tấm ảnh chụp lén thành công. May mắn không có ai bị thương! Nhưng vụ việc đã được đưa lên cấp cao hơn để điều tra và xét xử.

Tờ Boston Herald tường thuật: Nhóm paparazzi thuộc hãng ảnh INF trốn trong bụi rậm gần nhà Gisele và chụp được khá nhiều ảnh cũng như quay hình về lễ cưới này. Đội vệ sĩ phát hiện và buộc 2 phóng viên Yuri Cortez và Rolando Aviles giao lại máy ảnh, thẻ nhớ cũng như cho họ kiểm tra những bức ảnh đã chụp được. Cả hai liền bỏ chạy, leo lên chiếc xe Suzuki SUV chờ sẵn để tẩu thoát và ngay trong lúc đó, một vệ sĩ đã nổ súng về phía họ. Viên đạn làm vỡ cửa kiếng sau của xe, trượt qua 2 người đàn ông ngồi ghế trước và đập tan cửa kính chắn gió. Tờ Daily News đăng tải tấm ảnh chụp chiếc xe bị “bắn thương” kèm những lời bình đầy bức xúc. Còn Yuri Cortez thì viết blog: “Thật không thể tin họ có thể làm điều đó với chúng tôi. Tôi bị sốc khi cái mạng của một người chẳng bằng những tấm ảnh mà siêu mẫu không muốn công bố. Họ có bị quẫn trí không vậy?”. Phía cảnh sát đã chính thức xác nhận đúng là có 3 đến 4 vệ sĩ được trang bị súng đã tấn công các nhà báo.

Với siêu mẫu 28 tuổi, đây là lần đầu tiên cô bước lên xe hoa sau khi trải qua chuyện tình 5 năm với nam diễn viên Leonardo DiCaprio (2000 - 2005), thời gian hẹn hò ngắn ngủi với vận động viên lướt sóng chuyên nghiệp Kelly Slater và nam diễn viên Josh Hartnett. Gisele đã chỉ có Tom Brady suốt từ cuối năm 2006 đến nay. Cô thường xuyên đi chơi cùng Tom và con riêng của anh. Cậu bé tỏ ra rất “hợp tác” với người mẹ kế xinh đẹp này.

Theo tờ Forbes, Gisele Bušndchen là một trong những siêu mẫu được trả thù lao cao nhất thế giới, là người phụ nữ giàu thứ 16 trong lĩnh vực giải trí. Còn tờ Daily News thì ghi nhận cô là người có quyền lực xếp vào hàng thứ tư trong thế giới thời trang năm 2008. Gisele Bušndchen cũng được ghi tên vào Sách Guinness với danh hiệu siêu mẫu giàu nhất thế giới. Cô là gương mặt quảng cáo của hơn 20 nhãn hiệu quốc tế, xuất hiện trên 500 bìa tạp chí.

Trước khi có những thành công hoành tráng đó, Gisele chỉ suy nghĩ và mong ước được trở thành một vận động viên bóng chuyền chuyên nghiệp. Năm 1993, thiếu nữ Gisele 13 tuổi gầy nhẳng, thường bị bạn bè trêu vì thân hình cò hương của mình, quyết định tham gia một khóa học người mẫu cùng 2 chị gái. Năm sau, Gisele đến São Paulo theo một chuyến tham quan do trường trung học tổ chức. Khi đang ngồi ăn cùng bạn bè trong một trung tâm mua sắm, Gisele được một công ty đào tạo người mẫu phát hiện và tạo điều kiện cho tham gia cuộc thi người mẫu Elite Look of the Year. Gisele giành được hạng nhì để rồi tiếp đó đứng hạng tư trong cuộc thi cấp quốc tế Elite Model Look tổ chức tại Tây Ban Nha. Tròn 16 tuổi, Gisele chuyển đến New York để bắt đầu sự nghiệp người mẫu. Sau này, chính Claudia Schiffer cũng lên tiếng: “Danh từ siêu mẫu, sau thế hệ chúng tôi, dường như không tồn tại, ngoại trừ trường hợp Gisele Bušndchen”. Còn Naomi Campbell thì nhìn nhận: “Kate Moss rõ ràng là một siêu mẫu đẳng cấp, và sau Gisele tôi chưa thấy ai khác”.

Cuối năm 2005, tạp chí New York công bố 123 lý do để yêu thành phố New York. Lý do số 43 khiến người ta không thể không tán thành – là bởi vì Gisele Bušndchen đang sống ở đây!

PHƯƠNG AN
(Thanh Niên Tuần San số 156, ngày 24.4.2009)

Khoảng lặng giữa cơn sốt


Trước cửa nhà riêng của Susan Boyle ở Scotland, có hai đứa trẻ đứng gõ cửa xin chữ ký nhưng Susan lúc này đang phải tiếp điện thoại trả lời phỏng vấn của Fox News từ New York. Cuộc gọi kết thúc, Susan Boyle với thân hình cục mịch lao như tên bắn về phía cửa, nguệch ngoạc viết tên mình lên 2 mảnh giấy note màu vàng rồi nói: “Ta chẳng hiểu các em cần nó làm gì” và cười hịch hịch “Chẳng phải các em đã nhớ tên ta rồi sao”.

Bây giờ thì cả thế giới này đã thật sự biết đến tên Susan Boyle! Người ca sĩ quần chúng kiêm tình nguyện viên nhà thờ 48 tuổi đã làm “im mồm” Simon Cowell – vị giám khảo khó tính chuyên đưa ra những bình phẩm khắc nghiệt nhất. Ngày 11.4.2009, trong đêm đầu tiên của cuộc thi Britain’s Got Talent mùa thứ ba, chỉ bằng giọng hát tuyệt vời của mình, Susan Boyle khiến những người đã dửng dưng, hững hờ, nhếch mép, nhạo báng, phải đặt tay lên ngực, lặng thinh lắng nghe, nghe tiếng hát trong như nắng, nghe những giấc mơ cất tiếng, nghe nước mắt rơi, nghe cảm xúc thăng hoa mãnh liệt, để rồi bật dậy reo vang tán thưởng.
Sau đêm hát, Susan Boyle xuất hiện trên vô số các phương tiện truyền thông khắp thế giới. Đến ngày 20.4, video clip phần thi của Susan, các đoạn phỏng vấn và bản thu âm năm 1999 Cry Me a River đạt con số kỷ lục hơn 100 triệu lượt xem trên mạng. Nhà sản xuất Simon Cowell nghe đâu đã chuẩn bị ký hợp đồng thu âm với cô. Susan Boyle nhận lời làm khách mời trong talk show của Oprah Winfrey với nỗi hồi hộp khó tả.

Trong ngôi nhà 4 phòng ngủ ở thị trấn Blackburn (West Lothian, Scotland), Susan Boyle giới thiệu đây là nơi cô sinh ra và lớn lên. Là con út trong gia đình có 4 anh trai, 6 chị gái, cha là một thủ kho và mẹ làm nghề viết tốc ký, Susan Boyle được sinh ra trong tình trạng thiếu oxy não, khi mẹ cô đã 47 tuổi, do đó sau này cô gặp khó khăn trong việc học khiến cô trở thành kẻ hay bị bắt nạt và chế giễu ở trường. Cô ở cùng phòng với mẹ cho đến khi bà mất cách đây 2 năm. Hiện tại, Susan sống một mình với con mèo Pebbles, vài ngày trong tuần đi thăm những người già neo đơn trong vùng, theo công tác từ thiện của nhà thờ. Bằng cử chỉ lịch sự, thân thiện với một chút bẽn lẽn, Susan khoe căn phòng đầy những tấm thiệp chúc mừng từ bạn bè, người thân sau khi nghe cô hát trên tivi. Trên bàn, một chồng thư hâm mộ chưa kịp mở, một bì thư đề địa chỉ người nhận như sau: “Susan Boyle, Britain’s Got Talent Singer, Scotland”. Giờ đây, Susan đã nổi tiếng đến mức, thư gửi đi không cần phải ghi địa chỉ vẫn đến được đúng nơi!

Đổ ập người xuống chiếc ghế bành bên cửa sổ, trong khoảng lặng hiếm hoi giữa cơn sốt mang tên mình, Susan bắt đầu chia sẻ: “Mọi chuyện xảy đến quá nhanh. Tôi vừa sợ hãi, vừa hứng khởi”. Hồi tưởng lại đêm 11.4 tuyệt vời ấy, cô nói khi hát I Dreamed a Dream trích từ nhạc kịch Những người khốn khổ, Susan đã rất nhớ mẹ, người đã thường ngồi xem Britain’s Got Talent cùng cô mỗi tuần và từng động viên cô tham gia chương trình này. Phản ứng ban đầu của mọi người không thể làm nản chí một người đang không hát chỉ vì mình, Susan còn hát cho bố cô – ông đã qua đời cách đây hơn 1 thập kỷ, cho gia đình nghèo khó giờ chỉ còn 6 anh chị em, cho những con người đã nhiều ước mơ nhưng chưa một lần dám làm nên hiện thực. Điều duy nhất khiến Susan Boyle phiền lòng, không phải là cái cau mày của giám khảo, tiếng cười ồ trước hình hài một phụ nữ thiếu nhan sắc, mà là dư luận về đời sống riêng của cô. Trong lúc hồi hộp trước khi lên sân khấu, Susan Boyle đã đùa với 2 MC của chương trình rằng cô chưa từng có bạn trai và chưa hôn ai bao giờ. “Tôi không ngờ một lời nói đùa đã trở thành đề tài để mọi người “nhai đi nhai lại”. Những gì tôi muốn nói chỉ là hiện tại tôi đang sống một mình và rất hạnh phúc”.

Mặc dù mới đây Susan Boyle bắt đầu bỏ tiền ra để làm tóc, sắm sửa áo quần, nhưng cô vẫn khẳng định rằng cô hài lòng với ngoại hình béo và lùn của mình. “Tôi sẽ không dùng Botox hay nhờ phẫu thuật thẩm mỹ can thiệp. Không phải mọi người đã biết Susan Boyle trong hình dạng thế này ư?”. Susan tỏ ra là một người đang mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Cô yêu thị trấn nhỏ bé này, không thích đi du lịch và không có ý định chuyển nhà sang New York hay Los Angeles. Thật khó mường tượng về con đường phía trước của cô. Nó có vẻ không theo một quy luật nào hay một hình bóng nào có sẵn. Susan không có điện thoại di động, không có máy vi tính. Cô không hề biết mình đã nổi tiếng trên mạng như thế nào cho đến khi một người bạn vác máy sang nhà mở cho xem video của cô trên YouTube.

Susan thú nhận có quá nhiều điều mới mẻ đang diễn ra và cô sẽ phải học rất nhiều. “Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn thấy khoảng 30 đứa trẻ đứng trước nhà gọi tên tôi. Khi tôi sang nhà người anh, tôi cảm thấy paparazzi có mặt ở khắp mọi nẻo đường. Tôi chỉ đang bước những bước chân đầu tiên, rất nhẹ nhõm, và chỉ là một phụ nữ bình thường đang phấn đấu trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp. Tôi chưa muốn cuộc sống mình thay đổi quá nhiều”.

Nhưng Susan Boyle có lẽ đã làm thay đổi cuộc đời của không ít người trên thế giới bé nhỏ này!

PHƯƠNG AN
(Thanh Niên Tuần San số 157, ngày 1.5.2009)

“Nữ quyền” của Victoria Beckham



Ngay cả khi không còn là Posh Spice của Spice Girls lừng lẫy một thời – nhóm hát nữ có tầm ảnh hưởng rộng lớn trong showbiz thế giới mà hậu sinh là những Atomic Kitten, Girls Aloud, Pussycat Dolls, Baby V.O.X..., thì cái gọi là “girl power” của Victoria Adams cũng chưa bao giờ sụt giảm.

“Girl Power” là tiếng nói về nữ quyền mà nhóm hát Spice Girls trong thời kỳ hưng thịnh nhất của mình đã dấy lên và tạo được ảnh hưởng nhất định trong xã hội. Thông điệp hướng cụ thể đến những cô gái trẻ, phụ nữ trưởng thành, nhắc nhở họ – một nửa của thế giới này – đừng bao giờ quên tầm quan trọng và năng lực của mình. Trong một cuộc bình chọn với 1.000 người Anh, 80% đã nhất trí cho rằng Spice Girls là biểu tượng văn hóa lớn nhất của thập niên 90.

Và bây giờ, khi Spice Girls đã lùi vào dĩ vãng, mỗi thành viên có một cuộc sống riêng, một hướng đi riêng, mỗi cái tên trong nhóm vẫn có sức hút riêng, thì nóng nhất và được săn đón nhất vẫn là Victoria Beckham – vợ của danh thủ David Beckham, mẹ của 3 cậu con trai từ 4 đến 10 tuổi, một ca sĩ solo kiêm nữ doanh nhân, một người mẫu kiêm nhà thiết kế thời trang, và cũng là tác giả của 2 cuốn sách đã được xuất bản: tự truyện Learning to Fly và sách hướng dẫn tạo dựng phong cách Hair, Heels and Everything In Between.

Hơn cả, Victoria Beckham còn là biểu tượng thời trang của thế giới. Từ một tín đồ thời trang, cô thiết kế dòng sản phẩm quần jeans mang nhãn hiệu Rock & Republic và sau đó là thương hiệu dVb Style của riêng mình, mắt kiếng và nước hoa hiệu Intimately Beckham có mặt tại thị trường Anh và Mỹ. Kết hợp với hãng thời trang Samantha Thavasa của Nhật, Victoria tung ra dòng túi xách và trang sức mới đậm chất Posh Spice. Mới đây, cô có hẳn một bộ sưu tập được giới thiệu tại Tuần lễ Thời trang New York, được những tín đồ thời trang khác như Heidi Klum hay Madonna cực kỳ ưa thích.

Ý thức rõ tầm ảnh hưởng của mình trong việc mở đầu một trào lưu ăn mặc mới cũng như hình ảnh trước công chúng, Victoria Beckham chỉ ra đường khi đã được làm tóc, trang điểm thật kỳ công, cùng những bộ váy sang trọng được chọn lựa kỹ lưỡng, những phụ kiện độc đáo đi kèm và đôi giày cao gót luôn luôn hơn 9 phân, ngay cả khi chỉ làm mỗi việc là dẫn 3 cậu nhóc ra công viên chơi. Cô xác định một tiêu chí rất rõ ràng: xây dựng một hình ảnh không chỉ đẹp, mà còn phải riêng biệt và cá tính, ở bất kỳ đâu, bất cứ lúc nào. Mặc dù đã sống ở Los Angeles (Mỹ) gần 2 năm, nhưng phong cách thời trang pha trộn cổ điển và tinh tế của Âu châu vẫn chưa nhạt đi đối với người phụ nữ đến từ xứ sở sương mù này. Vic đặc biệt yêu thích những chiếc váy bút chì, váy liền thân và những chiếc quần jeans ôm sát. Cô khuyên mọi người hãy mặc bất cứ thứ gì khiến họ cảm thấy hạnh phúc, tự tin và gợi cảm, đừng bao giờ chạy theo số đông mà hãy mặc theo cách của riêng mình. Nói đến Vic, cả một thế hệ sau có lẽ vẫn còn nhắc đến kiểu tóc ngắn chúi về trước mà cô là người đầu tiên thực hiện. Sau Vic, phụ nữ trên toàn thế giới lần lượt đổ xô đi cắt kiểu tóc thịnh hành suốt 2 năm vừa qua của cô.

Hằng ngày, Vic thường chạy bộ 4 dặm vòng quanh khu nhà và luôn sẵn sàng để chạy theo chân 3 cậu nhóc hiếu động. Đó là cách duy nhất để cô giữ dáng vì Vic không mấy hào hứng với việc vào phòng gym, nơi mà cô phải tạm từ giã những đôi giày cao gót vốn giúp cô tự tin trên những sải chân của mình. Tuy nhiên, có lẽ vì quá ý thức về nghề “bán hình ảnh”, đôi khi biểu tượng thời trang cũng trở nên “mất đà”, nhất là khi cô đứng chênh vênh trên đôi “cà kheo” tua tủa đinh nhọn hay đôi bốt không gót 15 phân, làm các bậc phụ huynh có con gái mới lớn hết sức lo lắng, còn các chuyên gia thì vội vã lên tiếng cảnh báo về sức khỏe của cô, hay như khi Vic trở nên quá gân guốc, xương xẩu – hậu quả của quá trình ăn kiêng nhằm gìn giữ hình ảnh của mình một cách triệt để.

Mới đây, Vic tuyên bố quyết định không sinh thêm con trong thời gian David chơi bóng ở Ý và cô cùng 3 cậu con trai sẽ tiếp tục sống ở Mỹ, chứ không sang Ý như kế hoạch ban đầu. Trong khi David luôn muốn có đứa con thứ 4, thì Vic cho rằng chưa phải lúc. Sự từ chối thẳng thừng của Vic khiến David hơi buồn khi anh nghĩ mọi việc đang đi đúng hướng. David yêu bóng đá và chưa muốn dứt bỏ nó một phút giây nào, với anh cuộc sống sẽ còn hoàn hảo hơn khi đứa con thứ 4 ra đời và nếu là con gái thì điều đó càng tuyệt vời. Trong khi đó, Vic có vẻ rất miễn cưỡng trước những thay đổi này. Rõ ràng là cô thích Los Angeles hơn, nơi mà các con trai cô đang ổn định việc học và Vic thì đang thực hiện những tham vọng trong ngành thời trang. Nếu David hạnh phúc vì một môi trường mới sắp mở ra, thì Vic lại chẳng có chút háo hức nào, thậm chí còn mệt mỏi. Hiện tại điều cô muốn là duy trì sự ổn định và tiếp tục hoàn thiện những dự án phát triển thương hiệu của mình.

Box:
Sinh năm 1974 trong một gia đình kinh doanh khá giả, Victoria Adams có cuộc sống đầy đủ ngay từ nhỏ. Năm 1980, khi xem phim ca nhạc Fame, Vic nhận ra mình muốn nổi tiếng và quyết tâm theo đuổi nghệ thuật kể từ đó. Năm 1994, theo mẩu quảng cáo tuyển thành viên cho một nhóm hát mới, Vic được chọn cùng 4 cô gái khác để lập nên một Spice Girls đình đám. Năm 1997, sau khi dự một trận đấu của Manchester United, Vic gặp gỡ cầu thủ David Beckham và cả hai bắt đầu hẹn hò. Năm 1999, Vic và Beck chào đón con trai đầu lòng Brooklyn. 3 tháng sau, họ làm lễ kết hôn tại một lâu đài ở Ireland. Romeo James và cậu út Cruz David lần lượt chào đời vào năm 2002 và 2005.
PHƯƠNG AN
(Thanh Niên Tuần San số 151, ngày 20.3.2009)

Megan Fox "phục hận"

GQ Magazine - July 2009


Trên tờ GQ số tháng 7.2009, Megan Fox tự nhận: “Nhiệm vụ duy nhất của tôi là thức dậy, đi tắm, chải tóc và làm cho mình thật hấp dẫn!”.

Chỉ trong nửa đầu của năm 2009, mà đặc biệt là 3 tháng trở lại đây, số lần Megan Fox lên bìa các tờ báo, tạp chí đã bằng 2 năm trước cộng lại. Điều đó cũng tương tự như, sự xuất hiện và thống trị của Megan trên các bản tin lá cải trong thời điểm trước khi khởi chiếu Transformers: Revenge of the Fallen và hiện tại như là để bù cho một sự nghiệp điện ảnh - truyền hình nhạt nhòa đã được bắt đầu từ năm 16 tuổi.

Thực tế thì năm 2007, trái đất đã có chút rung chuyển khi Mikaela bước vào khuôn hình của mình trong Transformers, nàng cúi thấp người như trườn trên chiếc ô tô để khéo léo phô bày những đường cong tuyệt mỹ cùng làn da rám nắng khỏe mạnh và ánh mắt hoang dã khó chối từ. Nhưng suốt 2 năm kể từ lần xuất hiện đầy ấn tượng đó, Megan Fox không làm được gì đáng kể cho đến khi trở lại cùng đoàn quân robot khổng lồ của đạo diễn Michael Bay.

22 tuổi và với gương mặt, nét người khá già dặn so với các bạn cùng trang lứa, người phụ nữ gợi cảm nhất hành tinh do FHM bình chọn năm 2008 thật ra không khéo léo như vẻ ngoài luôn cố thể hiện mình hoàn hảo. Làm sao có thể tin được một cô gái như Megan Fox lại luôn giữ trong người một cuốn sổ tay để ghi chép những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Ở trong ấy, có đôi dòng thơ đầy nổi giận chỉ trích một gã đàn ông bạc nhược nào đó, có vài dòng tường thuật một việc ngộ nghĩnh đang diễn ra, có những câu từ nguệch ngoạc vô nghĩa, có bảng “rút kinh nghiệm” sau một cuộc phỏng vấn, có gạch đầu dòng một số dự định vừa lóe trong đầu... Và khi Megan Fox chia sẻ: “Nói là một việc thật khó khăn” thì những ký giả hy vọng là cô ấy đang đùa. Sau vài phút có phần bối rối, Megan một tay di trên chiếc khăn ăn, một tay hất mái tóc nâu bồng bềnh và trả lời: “Nhiều khi tôi chẳng biết nói gì cho phải. Tôi thấy mình như sống dưới một chiếc kính hiển vi. Người ta đang suy xét từng lời nói, từng hành vi của tôi. Khi trả lời phỏng vấn, tôi phải luôn tự nhắc mình, hãy nhớ mà cư xử như một người trưởng thành nhé. Vài điều tôi nói, vài chuyện đùa tôi bày ra, đã khiến tôi trở thành một hình ảnh dễ dãi, khiêu khích. Nhưng tôi không yêu nhiều người cùng lúc. Đến giờ tôi chỉ trải qua 2 cuộc tình...”.

Cuộc chia tay cách đây 4 tháng với nam diễn viên Brian Austin Green, người mà Megan đã yêu từ thuở 18 và đính hôn vào năm 2006, khiến các paparazzi miệt mài chạy theo để xem cô sẽ hẹn hò cùng ai tiếp đó. Rốt cuộc sau vài tuyên bố gây sốc về giới tính “bisexual” của mình trên mặt báo, khen ngợi Bi Rain hấp dẫn, Zac Efron dễ thương, Robert Pattinson quyến rũ, đi uống cafe buổi sớm với Shia LaBeouf, thì mới tuần trước Megan Fox lại biến mất khỏi thành phố cùng người tình cũ lâu năm Brian.

Bướng bỉnh, cứng đầu, táo tợn và bộc trực là những gì mà người ta nhận xét về nữ diễn viên chính của Transformers, dĩ nhiên ngoài những lời đầy say đắm dành cho ngoại hình của cô. Megan Fox tự nhận mình không khéo ăn khéo nói, nhưng bản tính hơi “đàn ông” khiến cô thường tuyên ngôn mà quên để ý “trước sau”. Trong số đó có không ít phát biểu làm cho cô bị ghét thậm tệ. Thường xuyên trong các cuộc phỏng vấn, Megan ban đầu cẩn thận quá mức với từng chữ mình nhả ra, cứ như một “thiên thần Megan” và một “ác quỷ Megan” cùng xuất hiện trên vai cô và đang đánh nhau cật lực để giành ưu thế. Thật may mắn cho các ký giả khi “ác quỷ Megan” luôn thắng, nên nhiều phát ngôn “bất hủ” của cô đã ra đời và được ghi chép lại cẩn thận. Một trong số đó là trả lời cho câu hỏi “Có tiếc không khi chưa từng tham gia Disney?”, Megan nói: “Tôi tự hào về điều đó. Tôi ghét Disney và mọi thứ liên quan đến Disney. Tôi sẽ không bao giờ cho con của mình xem kênh Disney. Vì tôi trẻ và là phụ nữ, người ta cứ muốn tôi giống như các cô gái của Disney Channel, suốt ngày lòe thiên hạ bằng những hứa hẹn không tình dục trước hôn nhân và đeo nhẫn trong trắng”.

Mới đây, Megan cũng làm phật lòng Michael Bay, người đã làm thế giới nhớ tên cô khi cô bày tỏ: “Transformers 2 không phải là chỗ để bạn diễn xuất. Đó chỉ là nơi để bạn chạy và hét. Người ta cũng đến chỉ để xem những trận đánh oanh liệt, kỹ xảo hoành tráng, những con robot biết nói và những vụ nổ rung trời”. Nhưng Megan không biết mình nói vậy là thiếu sót, bởi người ta còn đến để ngắm cô đào hấp dẫn nhất hành tinh.

Nhiều người nhận xét Megan không thông minh, nói chuyện không sắc sảo, hành xử không khéo léo. Có lẽ đó là lý do khiến cô không thật sự tự tin, nếu không muốn nói là vụng về nên mới để xảy ra sự cố “cậu bé và bông hồng nước Anh” khiến sau đó cô phải lên truyền hình xin lỗi rối rít. Megan thích ở nhà xem Animal Planet hơn là đi club, đi bar. Những cuộc trao giải, những buổi tiệc, những cuộc gặp mặt giao lưu với người trong giới không bao giờ làm cô thấy thoải mái. Trước khi bước lên thảm đỏ, Megan thường phải nhấp một ngụm rượu (dù cô là người có tửu lượng kém), hút một điếu thuốc (dù cô đã bỏ thuốc cách đây 2 năm), và cố gắng đến sớm cũng như rời tiệc sớm. Nhưng sự thẳng thắn trong một thế giới giải trí vốn đầy những điều phù phiếm, một kẻ bản năng giữa những con người chuẩn mực, chẳng phải sẽ làm bức tranh diêm dúa trở nên sống động hơn?


PHƯƠNG AN
(Thanh Niên Tuần San số 167, ngày 10.7.2009)

Cuộc “đào tẩu” của Johnny Depp

Photo by Vanity Fair - July 2009


Bản nhạc về một giấc mơ nào đó đang vang lên từ cặp loa đặt trong một bungalow mái rơm. Những cơn gió lao xao và sóng vỗ rì rào. Bầu trời như chiếc giá vẽ loang những vết màu hồng tím. Thiên đường 45 mẫu của Johnny Depp đang chìm dần trong ánh chiều tà, và “cướp biển Caribbean” vẫn miệt mài lặn dưới đáy nước.

Depp sinh tại Kentucky, cách Mooresville (bang Indiana) 160 dặm – nơi mà nhân vật có thật trong phim Public Enemies, tên cướp nhà băng John Dillinger đã sống thời niên thiếu. Trong thời gian chuẩn bị cho vai diễn này, Depp đã tìm được một số tư liệu riêng cho mình, trong đó có băng thu âm giọng nói cha của Dillinger – ông John Wilson Dillinger, một nông dân kiêm bán hàng tạp phẩm. Depp muốn nghe giọng phát âm, cách nói chuyện của ông để có thể tìm thấy một mối liên kết nào đó giữa hai cha con họ. Ngoài ra, anh cũng đến thăm ngôi nhà Dillinger từng ở tại Wisconsin, và nhà hát Biograph ở Chicago, nơi mà tên gangster sau khi xem xong bộ phim của Clark Gable đã bị F.B.I bắn. Tại nhà tù nơi từng giữ Dillinger, một trại giam 4 tầng với tháp canh ở giữa, Depp có một kỷ niệm không bao giờ quên được, đó là khi những người tù ở đây đã gọi anh rất to: “Hey, thuyền trưởng Jack, đưa tôi ra khỏi đây đi!”, “Hãy cứu tôi, thuyền trưởng Jack, anh làm được mà!”... Vào giây phút đó, Depp đã tưởng đó là ảo ảnh.

Tại hòn đảo có diện tích hơn 182.000m2 vô cùng yên ả ở Caribbean thuộc quyền sở hữu của mình, nam diễn viên 46 tuổi Johnny Depp chỉ có gia đình với người tình lâu năm - ca sĩ Vanessa Paradis cùng 2 con và vài người bạn thân mà thỉnh thoảng anh mời tới thăm thú. Sau một năm sống ở Chicago để quay phim Public Enemies, giờ đây Depp hằng ngày vác cần đi câu cá, xách ống thở đi ngắm san hô, dắt con ra bãi cát xây lâu đài cùng chúng và dạo biển ngắm hoàng hôn với Paradis. Tạm biệt đường phố náo nhiệt, tạm biệt những tay paparazzi bám như sên, tạm biệt những cơn cộc tính và máu điên nổi lên khiến anh mấy lần suýt vào khám vì ẩu đả với các tay săn tin, Depp lên du thuyền tiến về hòn đảo thiên đường để thực hiện những giấc mơ tiếp theo của đời người.

Một trong những giấc mơ đó, ngoài sự bình yên cho gia đình, Depp còn có nhu cầu chạy trốn. “Làm thế nào mỗi cá nhân có thể tìm được giá trị của mình trong thời đại “văn hóa nhựa dẻo” và một thế giới đang bị ô nhiễm trầm trọng?”, câu hỏi đó khiến Depp đi tìm vùng đất mới, nơi anh có thể sống bản năng mà không cần đối phó hay đương đầu với cái gì khác mình. Gặp được hòn đảo trong mơ, Depp như gặp được tình yêu đích thực. Anh kể lúc đó tim anh đập rộn rã, lòng phấn chấn lạ thường, trước một vẻ đẹp nguyên sơ, thuần khiết khiến người ta nhanh chóng muốn được nắm bắt.

Với chân trần và hàm râu dê không cắt tỉa, Depp quàng khăn đi lại thảnh thơi và khoe hòn đảo này có 6 bãi biển, trong đó 3 bãi đẹp nhất mang tên người yêu và 2 con của anh là Paradis, Lily Rose và Jack. “Ai đó bảo tiền không mua được hạnh phúc. Đồng ý! Nhưng nó có thể mua được một chiếc thuyền đủ lớn để người ta thưởng ngoạn cuộc sống”. Depp đang cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể cho Vanessa Paradis dù lịch làm việc của cả hai đều bận rộn và cố tạo cho 2 con một đời sống như của Tom Sawyer. Cũng tại thiên đường này, vào bất cứ lúc nào Depp cảm thấy trầm hoặc không ngủ được, thì anh lại vẽ, đặc biệt là vẽ chân dung bằng sơn dầu. “Tôi vẽ những người mà tôi ngưỡng mộ, như nhà thơ – họa sĩ Mỹ Kerouac, Bob Dylan, nhà văn Nelson Algren, Marlon Brando, nghệ sĩ Patti Smith, nàng của tôi và các con tôi”. Depp thích vẽ mặt người, đặc biệt là mắt của họ.

Nói về “nàng” của Depp, đó là một câu chuyện dài và tuyệt đẹp. Gặp nhau lần đầu năm 1994 tại nhà một người bạn trong giới showbiz, mãi đến năm 1998 khi Depp đi quay phim The 9th Gate ở Paris thì anh và nữ diễn viên - ca sĩ người Pháp Vanessa Paradis mới bắt đầu yêu nhau. Trong một cuộc phỏng vấn, Depp cho biết: "Đó là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vào đêm đó, tôi đang ở cửa chính một khách sạn tại Paris thì nhìn thấy cô ấy nhưng chỉ thấy từ đằng sau. Bỗng cô ấy quay lại, bước tới, nhìn vào mắt tôi rồi nói 'Chào anh. Anh còn nhớ tôi không?'. Tôi trả lời như một cái máy 'Tôi có nhớ cô'. Và rồi sau lần gặp đó, tôi biết tôi đã gặp được người phụ nữ của đời mình”. Cùng với Paradis, anh định cư tại miền nam nước Pháp rồi chuyển về Paris. Hơn 10 năm sống cùng nhau với 2 đứa con chung, cho đến nay cả hai vẫn không có ý định làm lễ cưới. Nhưng với Depp, họ đã thực sự kết hôn theo đúng ý nghĩa và giá trị của việc này.


PHƯƠNG AN
(Thanh Niên Tuần San số 170, ngày 31.7.2009)





Dù vẫn lắm sai lầm


Sau một seri truyền hình thành công rực rỡ, một phim điện ảnh đứng hạng nhất, 2 album bạch kim, một chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới đang cháy vé, một cuốn tự truyện best-seller, một nhãn hiệu thời trang mới và những nụ hôn ngọt ngào với cậu trai nổi tiếng nhà Jonas, điều gì sẽ là tiếp theo đối với cô gái 16 tuổi này?

Vào một ngày bình thường không tất tả vì các show diễn, Miley Cyrus bắt đầu bằng cách đọc kinh thánh và kết thúc bằng một câu chuyện cười hơi mặn cô vô tư kể trước khi rời khỏi máy quay của chương trình tin tức giải trí Access Hollywood. Trong khoảng giữa đó, Miley có một buổi thử vai cho bộ phim mới The Last Song với kịch bản do tiểu thuyết gia Nicholas Sparks (The Notebook, A Walk to Remember) viết riêng; sau đó cô trả lời phỏng vấn 4 lần; thu hình 2 lần; thay đổi trang phục 2 lần. Khi rời đài NBC lúc 6 giờ tối, kẻ đang chinh phục Hollywood và thống trị truyền thông vẫn còn... bài tập về nhà đang chờ mình.

Năm ngoái, nữ diễn viên – ca sĩ gắn liền với nhân vật Hannah Montana của Disney từ năm 11 tuổi này đã đứng hạng 35 trong 100 ngôi sao quyền lực nhất do tạp chí Forbes bình chọn. Bên cạnh đó cô cũng nhận được danh hiệu 100 người có ảnh hưởng nhất trên thế giới của tạp chí Time. Chưa hết, gần đây Forbes đưa ra danh sách 10 ngôi sao dưới 19 tuổi giá trị nhất thế giới và Miley chễm chệ ở vị trí thứ 2 (sau “Harry Potter” Daniel Radcliffe); cô cũng là cục cưng duy nhất của Disney có mặt trong danh sách này.

Mùa hè vừa qua, Miley Cyrus không thể ngừng thổ lộ về cuộc tái hợp của cô với Nick Jonas. Những cuộc hẹn hò khó giữ bí mật tiếp diễn cùng bản song ca mùi mẫn Before the Storm. “Chúng tôi gặp lại nhau và nhận ra những chuyện xảy ra trước đây quả là ngốc nghếch”, cô bé 16 tuổi nói với vẻ mặt nghiêm trọng như thể đã trải qua một đoạn đường tình dài và mệt mỏi. Thế rồi giờ đây có một số điều đang thay đổi. Cánh paparazzi chờ mãi chẳng săn được tấm ảnh nào của cả hai và đột ngột Miley thông báo trên trang Twitter của mình rằng “Tôi thích một mình”.

Chỉ trong vòng ít năm, Miley đã lớn nhanh và học được nhiều về các chàng trai. Nếu lúc trước cô từng nói: “Tôi thường rất bay bổng khi một anh chàng nào đó nói thích tôi và mọi chuyện sau đó diễn ra như một trò chơi” thì bây giờ Miley đã kịp hẹn hò với vài chàng và có 2 người bạn trai cực kỳ nghiêm túc. Tình yêu lúc này không còn là một trò chơi nữa, và đó là lý do vì sao Miley không hối hả lao về phía Nick như người ta tưởng. Miley đang bình thản và sớm qua cái thời thích anh nào cũng thấy anh ấy là bạch mã hoàng tử, là chàng trai hoàn hảo của đời mình. Một đêm nọ gần đây, có lẽ là một đêm rất yên tĩnh, Miley viết trên Twitter: “Ngủ ngon mặt trăng. Ngủ ngon những vì sao. Ngủ ngon tình yêu của tôi, dù tôi chưa rõ tình yêu ấy đang thật sự ở đâu”.

Với cuốn tự truyện Miles to Go xuất bản hồi tháng 3 vừa qua, nhiều người hỏi: “Cô chỉ mới 16 tuổi, làm sao cô lại có thể viết về cuộc đời mình?”. Miley trả lời: “Trong nghề này, tôi đã sống cuộc đời mà nhiều người ở tuổi 16 chưa trải qua. Tôi đi nhiều và nhìn thấy nhiều. Nhưng có một điều chắc chắn là tôi vẫn còn rất nhiều điều phải học”. Miley – dù vẫn lắm sai lầm, đúng như cái tuổi người ta vẫn còn hay gây ra sai lầm - bắt đầu bước vào giai đoạn đòi hỏi ở mình nhiều hơn. Cô muốn được thử thách và làm được gì đó như đàn anh đàn chị đã làm với Revolutionary Road, hẳn là bộ phim đã khiến Miley rơi nước mắt gần đây. “Một sai lầm thực sự là sai lầm nếu bạn không học được gì từ nó” – Người ta nhận định người nói ra câu này sẽ không có kết cục như của Lindsay Lohan hay Britney Spears, đơn giản vì Miley Cyrus có kỷ luật dù cô khá thoải mái trong lối sống và được sự rèn giũa nghiêm khắc từ phía gia đình, vốn đều hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật.

Trở lại với câu hỏi ở đầu bài, cô gái mà năm ngoái có thu nhập 25 triệu USD chia sẻ, cô muốn đi du lịch một cách thật sự, bởi vì “Tôi đã đến Paris không biết bao lần. Mọi người nói ở đó rất lộng lẫy, nhưng tôi chỉ mới kịp nhìn Paris qua ô cửa kiếng phòng khách sạn. Tôi còn muốn trốn đến Úc, ngủ trên bãi biển, làm những điều thật điên rồ và tạm quên mình là ai”. Vậy ra điều tiếp theo của một cô gái đã có tất cả trong tay muốn làm, chỉ là để quên mất mình dù trong giây phút!



PHƯƠNG AN
(Thanh Niên Tuần San số 173, ngày 21.8.2009)


Monday, June 15, 2009

Đi chợ phiên lớn nhất thế giới


Một ngày thong dong không vướng bận cùng tấm bản đồ trên tay và một số bí quyết lẫn “nghệ thuật” là những thứ bạn cần có khi đến với Jatujak.

Jatujak (hay Chatuchak, J.J) là chợ lớn nhất Thái Lan và là chợ phiên cuối tuần lớn nhất thế giới. Tọa lạc trên nền đất có diện tích mới nghe đã thấy… mỏi chân – 14 hécta cùng 4 mặt đường bao quanh, Jatujak có 27 khu phân loại theo các nhóm hàng với 15.000 sạp quầy, đón 200.000 đến 300.000 khách mỗi ngày. Cổng chính của chợ nằm ở đường Kamphaeng Phet 2 (thủ đô Bangkok) nơi mà bạn chỉ mất 5 phút đi bộ từ trạm ga điện trên không Mo Chit.

Coi chừng lạc!

Đừng bao giờ có ý định đi mua sắm trong chợ Jatujak cùng với một nhóm trên 5 người, nếu không muốn trước sau gì cũng lạc hết ít nhất… một nửa! Lượng hàng hóa khổng lồ vô cùng đa dạng, phong phú với giá cả phải chăng sẽ quyến rũ mỗi người đi theo một tiếng gọi riêng. Khoảng 2-3 người cho một chuyến đi chợ Jatujak là ổn nhất và đi một mình cũng không phải là giải pháp hay, nhất là khi bạn lần đầu tiên bước chân vào chốn “mê cung” này. Giữa quá nhiều lựa chọn được bày ra trước mặt, bạn cần một người gật đầu - lắc đầu cùng bạn và có thể sẽ ngăn chặn bạn kịp thời trước khi rơi vào cơn lốc mua sắm mang tên Jatujak!

Xuất phát từ ý tưởng về một khu chợ trời ở mỗi tỉnh thành của một vị thủ tướng quá cố, sau vài lần đổi tên và địa điểm, Jatujak chính thức khai trương năm 1982 và nay được coi là nơi tập trung tất cả những gì được phép mua và bán ở trên đời: từ đồ trang trí nội thất, đồ thời trang, đồ thủ công, tạo tác, đồ sưu tập, văn hóa phẩm cho đến thú nuôi, hoa cỏ, trái cây, thực phẩm…, có lẽ chỉ còn thiếu bất động sản và cổ phiếu! Hầu hết các cửa hàng mở từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều thứ 7 và chủ nhật hằng tuần, sẽ có những quầy mở cửa trễ khoảng 9-10 giờ và đóng cửa sớm một chút khi nắng vừa tắt. Ngày thứ 6 là ngày bán sỉ, và từ 7 đến 18 giờ thứ 4 – 5 khu vực bán cây cỏ, hoa hòe, đồ làm vườn sẽ làm việc “tăng ca” phục vụ khách.

Sự chuyên nghiệp trong xây dựng và quản lý chợ là một ấn tượng lớn, thậm chí với người viết còn lớn hơn cả sự phong phú của hàng hóa tại đây. Khi đi vào cổng số 1, bạn đừng quên ghé quầy thông tin (Information Center) để nhận tấm bản đồ Jatujak kèm với một lời nhắn “Coi chừng móc túi” từ anh nhân viên thân thiện. Ngay bên cạnh đó nằm trong khuôn viên chợ là một đồn cảnh sát, 2 trạm ATM, 3 trạm điện thoại công cộng, một bưu điện, chi nhánh một số ngân hàng và một trạm y tế, chưa kể đến nhà vệ sinh, các quầy rút tiền và các pốt điện thoại nằm rải rác khắp những khu còn lại. Cứ 2 tháng 1 lần, hơn 30.000 brochure và bản đồ của chợ sẽ được trao trực tiếp đến khách hàng cung cấp tất cả thông tin về chợ, các mặt hàng, các dịch vụ giúp khách mua sắm trong “mê cung” một cách dễ dàng nhất.

“Nghệ thuật” đi chợ

Có mặt tại Jatujak từ 9 giờ sáng, sau khi lên xe điện trên không và chọn Mo Chit là trạm dừng –cách tốt nhất để đến Jatujak, tôi đi theo dòng người đông đúc, nhộn nhịp qua cây cầu vượt xuống con đường nhiều hàng rong, đi dọc theo hàng rào công viên, và biết rằng chỉ cần theo đám đông này, chắc chắn sẽ tới chợ!

Năng lượng, thời gian, một đôi giày mềm, sandal nhẹ nhàng hay dép lê tung tăng, một bộ trang phục thoải mái là những gì căn bản để chuẩn bị cho công cuộc đi chợ này. Nên đi càng sớm càng tốt trước khi nắng lên và chợ trở nên đông đúc ồn ào. Khi đi chợ, hãy để những vật có giá trị ở nhà, thậm chí không cần đến một chiếc túi xách, tất cả những gì bạn cần là tiền đã bỏ vào túi quần và đôi tay đủ mạnh khỏe để xách đồ.

Giá cả ở Jatujak nhìn chung rẻ hơn ở các trung tâm thương mại và các chợ khác tại Bangkok. Nhiều cửa hàng ở khu vực trung tâm thành phố đều có quầy ở đây, bán cùng một thứ nhưng giá trong Jatujak lại thấp hơn một tẹo. Khi trả giá, bạn có thể bắt đầu từ 50% so với mức giá mà người bán hàng đề nghị. Ở Thái nói chung và ở Jatujak nói riêng, cuộc trả giá diễn ra nhanh chóng, gần như chỉ trong 2 câu. Tôi trả 70 baht cho một chiếc áo được nói giá 150 baht, người bán hàng đưa ra mức thứ 2 là 80 baht, đó sẽ là giá cuối cùng, mọi sự kỳ kèo thêm bớt sau đó từ người mua hầu như không hiệu quả. Thái độ thân thiện, nụ cười luôn dành cho khách ngay cả khi cuộc mua bán bất thành là điều đáng kể. Bạn nên chuẩn bị một lượng tiền mặt kha khá, vì không nhiều sạp chấp nhận giao dịch qua credit card. Nếu thấy thích đồ ở một sạp nào đó thì nên mua tại sạp đó, đừng nghĩ đến việc để dành sang sạp khác vì nguy cơ không tìm thấy cái thứ 2 giống như vậy là rất cao. Tại Jatujak, sự “đụng hàng” giữa các sạp là gần như không có.

Nếu bạn là người mở hàng thì cần trả giá khéo một chút, trả xong thì phải mua nếu không người bán sẽ rất không vui. Nếu bạn đi mà không mua gì, họ sẽ đóng cửa hàng và mở lại. Khi cuộc giao dịch đầu tiên thành công, suôn sẻ, họ sẽ rất hạnh phúc và dùng tiền của bạn vỗ vào những món hàng đang bày rồi hô “heng heng heng heng”, nghĩa là “may mắn may mắn” – một lời chúc dành cho cả họ và khách. Thường thì khi bạn là người mở hàng, họ sẽ đưa ra một cái giá hợp lý để mong cuộc giao dịch được suôn sẻ.

Đồ ăn trong chợ cũng “bát ngát” như là hàng hóa ở đây vậy. Đây là dịp tốt để bạn nghỉ chân một chút, thưởng thức ẩm thực của Thái rồi sau đó lại lên đường tiếp tục “tấn công” sang các hàng khác, khi mệt lại ghé vào đâu đó ngồi nhâm nhi một ít… bò cạp, cóc nhái được chiên kỹ và nêm gia vị rất đậm, hay những xiên thịt nướng, xúc xích, cá viên chiên la liệt, uống thêm một lon bia ướp lạnh giải khát tuyệt hảo trong không gian nóng nực. Bên cạnh đó, các quầy dừa nướng, sương sa hay chè Thái, trái cây ngâm cũng là những “trạm dừng” lý tưởng. Khi bao tử bắt đầu reo có thể dùng món Tom Yum Kun cay chảy nước mắt.

Một điều cực kỳ quan trọng, trong chợ Jatujak bạn không được phép hút thuốc. Lệnh cấm này có hiệu lực từ ngày 31.5.2008. Bất kỳ ai vi phạm sẽ bị phạt 2.000 baht, trong khi người bán hàng nếu không ngăn chặn được người hút thuốc trong khu vực quầy của họ sẽ bị phạt 20.000 baht. Tuy nhiên, vẫn có 2 chỗ trong chợ được cho phép hút thuốc là: gần cổng số 1 giữa quầy thông tin và toilet số 1, gần cổng số 2 trong khu số 7 bên cạnh toilet số 2. Đây là kết quả của chiến dịch “Không hút thuốc nơi công cộng” nhằm giúp tạo ra một không gian mua sắm an toàn, khỏe mạnh cho tất cả mọi người tại Thái Lan.

Bài & ảnh: PHƯƠNG AN
(Thanh Niên Tuần san số 113, ngày 18.6.2008)

Cứ đi theo dòng người bên phải dọc hàng rào công viên, bạn sẽ được dẫn đến chợ


Hôm ấy chợ không quá đông người


Ăn hàng




Tháp đồng hồ nằm ở vị trí trung tâm chợ


* Many thanks to Dao (Saigon Travel - 126 Sương Nguyệt Ánh, Dis 1, HCMc)
for accompanying me on this trip

Friday, June 12, 2009

Đêm ở phố đèn đỏ Patpong


“Phố đèn đỏ” là cách mà cả thế giới này gọi Patpong - nơi khách du lịch được khuyến cáo: “Đến thủ đô Thái Lan mà không ghé Patpong thì coi như chưa hề biết Bangkok!”.

11 giờ đêm ở Patpong, mọi thứ vẫn chuyển động không ngừng, cuộc sống dường như không cần có khoảng lặng, ngày hôm nay không cần phải kết thúc thì ngày mai mới đến, những bảng hiệu vẫn sáng rực ánh đèn chớp nháy đủ màu, những dòng người đủ màu da vẫn tấp nập len vào nhau trên con đường nhỏ, những cô gái mang thanh xuân của mình đốt trên bục nhảy lộ thiên, những cậu trai khuôn mặt còn măng sữa tụm năm tụm ba rôm rả cười đùa trước cửa quán, những bí mật đằng sau mỗi cánh cửa khép hờ, những tiếng rao chào mời, những níu tay chèo kéo vẫn nhiệt thành như thể ai cũng là người đầu tiên...

Trong bản đồ ngành “công nghệ tình dục” ở Bangkok, Patpong là dấu chấm đậm nét nhất. Nằm trên một miếng đất rộng khoảng 1,4ha thuộc khu vực thương mại sầm uất của thủ đô, Patpong bao gồm những con đường nhỏ nằm giữa 2 đường lớn song song Silom và Surawong, tập trung hơn 100 quán bar, tiệm massage, karaoke... và một khu chợ đêm hút khách du lịch với những mặt hàng lưu niệm đa dạng.

Không giống như những phố đèn đỏ khác ở Bangkok hầu như chỉ thấy đàn ông ra vào, Patpong có một lượng lớn khách đủ mọi giới tính và đủ mọi quốc tịch, ở đó có những đôi lứa nắm tay nhau dạo chơi, có những cô gái một mình đi tìm trải nghiệm mới, có những “ladyboy” tay phì phèo điếu thuốc đánh mắt với bất kể đàn ông nào ngang qua, có những thanh niên lưng còn vác ba lô lơn tơn đi không chủ đích và thậm chí có cả những đứa trẻ ngơ ngáo lạc giữa dòng người này…

Dừng lại trước một quán bar không chèo kéo, theo chân 2 chàng trai có gương mặt và dáng vóc đẹp như người mẫu, mặc áo thun trắng ôm sát người và quấn xà-rông gợi cảm, chúng tôi bước vào bên trong quán. Một hàng các chàng trai như thế đứng dọc lối đi vào, họ nở nụ cười thân thiện và chỉ dẫn khách đến chỗ ngồi của mình. Ánh sáng của quán đủ để không phải dò dẫm từng bước một, không gian và ghế ngồi được xếp đặt dễ chịu. Số phụ nữ trong bar đếm được trên đầu ngón tay xen lẫn giữa hơn 50 vị khách khác, đa số là gay. Âm nhạc nổi lên, một tiết mục mới bắt đầu, ánh sáng quét chuyên nghiệp và âm thanh sống động như trên một sân khấu ca nhạc thực sự, các vũ công nam bước ra, nhảy múa trên nền nhạc được phối rất hiệu quả, không gian nóng dần với các màn trình diễn phong phú, liên tục thay đổi, được dàn dựng bài bản, đầy màu sắc và hết sức sinh động. Người đàn ông nước ngoài ngồi một mình ở bàn bên cạnh đang thì thầm to nhỏ với cậu nhân viên phục vụ, họ che miệng cười và khi các tiết mục ca múa nhạc hấp dẫn đến bất ngờ ở đây tạm ngừng để giải lao, tôi không còn nhìn thấy họ nữa...

Phần nhiều bar ở Patpong thuộc vào loại “Go-go bar”, một khái niệm dùng để chỉ các sàn nhảy, quán bar mà trong đó các vũ công được gọi là “Go-go dancer” thường để ngực trần hoặc hoàn toàn nude. Ở đó, vũ công đôi khi cũng kiêm luôn nhiệm vụ chạy bàn, đều sẵn sàng được trả tiền để đi với khách “tăng 2”. Những quán bar nằm trên lầu thường trình diễn sex show bất hợp pháp, hay xảy ra cãi vã do hóa đơn tính tiền của khách luôn bị khống. Họ thường cử người đứng ở dưới đường để chèo kéo khách bằng những cái giá tưởng như rất phải chăng do chưa kèm phụ thu. Nếu đã lỡ dại bước vào, vẫn còn một giải pháp. Hãy bình tĩnh trả tiền theo hóa đơn, sau đó mang hóa đơn đến trụ sở Cảnh sát Du lịch ở cuối đường Patpong. Cảnh sát sẽ đi cùng khách đến bar và giúp lấy lại số tiền phụ thu vô lý đó. Tuy nhiên, để tránh những phiền hà không đáng có và làm mất thời gian cho một đêm khám phá Patpong, thì bạn nên ghi nhớ 3 bài học truyền miệng dành cho du khách: Một là cẩn thận cái túi của mình, hai là đừng vội bước lên lầu, và ba là đừng đi theo những người phe vé. Những bar có tiếng và uy tín ở đây có thể kể đến các bar thuộc tập đoàn King như King’s Castle, King’s Garden, King’s Corner, Queen's Castle, Pussy Galore, hay Jupiter, Firecat...

Xét về khía cạnh du lịch, vì sao một khu chợ cũ như Patpong lại thành công? Thử đưa ra những lý do như sau: giá cả phải chăng, phục vụ tốt, các cô gái thân thiện, nhiều bar và nhiều lựa chọn, không gian âm nhạc quá đỉnh, sân khấu trình diễn lôi cuốn, và không chỉ hấp dẫn bởi một thế giới về đêm, Patpong còn có những nhà hàng, quán ăn với phong cách ẩm thực đặc trưng của các nước châu Á, châu Âu, châu Mỹ. Ngày nay, Patpong đang bị cạnh tranh với 2 khu đèn đỏ khác ở Bangkok là Nana Plaza và Soi Cowboy. Tuy nhiên Patpong được đánh giá là một trong những chốn ăn chơi về đêm an toàn và ít tốn kém nhất trên thế giới.

PHƯƠNG AN
(Thanh Niên Tuần San số 125, ngày 10.9.2008)

Một góc phố Patpong với nhiều hàng quán, nổi bật là dịch vụ xăm mình. Tại đây, có thể tìm được những món quà lưu niệm độc đáo.


Bonus: Cái tên Patpong được đặt bởi một gia đình di cư từ Trung Quốc sang và mua khu đất này năm 1946. Lúc đó, đây là vùng kém phát triển nằm ở ngoại ô thành phố. Một con kênh nhỏ và một ngôi nhà gỗ tếch là những gì ít ỏi tồn tại. Con đường Patpong 1 được thi công cùng vài cửa hàng xây lên để cho thuê. Patpong 2 ra đời tương tự và đều thuộc sở hữu của gia đình này. Ngôi nhà gỗ tếch bị hạ, con kênh được lấp để thêm đất cho những cửa hàng mới. Xuất phát của Patpong là như thế, một khu vực buôn bán không hơn không kém, và khi quán bar đầu tiên xuất hiện, Patpong bắt đầu ngả theo một chiều hướng dịch vụ khác. Năm 1968, với hàng loạt câu lạc bộ đêm mọc lên như nấm, Patpong được coi là chỗ “thư giãn” của quân đội. Và cho đến ngày nay thì nó đã trở thành điểm hẹn giải trí, là “thiên đường” về đêm của cả thế giới!


Bản đồ các tụ điểm vui chơi tại Patpong


Đường Silom vào giờ chưa lên đèn

Ảnh: Google

* Many thanks to Dao (Saigon Travel - 126 Sương Nguyệt Ánh, Dis 1, HCMc)
for accompanying me on this trip